Xét ra thì tôi là một thằng khá về ngoại hình lẫn ăn nói nên không ngần ngại tới bắt chuyện làm quen ngay với em.Trao đổi số điện thoại với cô ấy được mấy hôm, thấy cô ấy khá thoải mái nên tôi hẹn với cô ấy rất dễ dàng....
Tôi mời em uống nước ở 1 quán trà sữa gần đấy cho dễ trò chuyện. Em là sinh viên năm nhất của một trường khác cũng gần đây. Càng trò chuyện, tôi càng chết đứ đừ với nụ cười của em, giọng nói thì nhỏ nhẹ, tính cách thì nhẹ nhàng, đơn giản.
Em cũng có vẻ rất ấn tượng với tôi, cười rất nhiều và không ngần ngại bật ra khá nhiều đèn xanh....Vì lịch học và làm việc nên tôi không có nhiều thời gian, vậy nên thường tối về sẽ gọi em ra ăn uống nói chuyện vui vẻ. Em thậm chí còn chủ động share tiền với tôi. Cứ như vậy, chúng tôi rất vui vẻ và có vẻ hợp nhau rất nhiều mặt.
Một tháng sau.. Em chính thức trở thành người yêu tôi.
Thời gian đầu tôi rất hạnh phúc, mỗi ngày đều mong chờ đến giây phút về nhà và gặp em. Em cũng vậy, lúc nào cũng như con chim nhỏ ríu rít bên tôi, kể cho tôi nghe mọi điều em gặp phải.Tình cảm của chúng tôi cứ vậy trôi qua,có chuyện gì cũng thường trao đổi trực tiếp, rất ít khi nhắn tin.Nhưng khi được gần một năm, tôi dần cảm thấy lười, khi nghĩ em đã là của tôi rồi,nên những ngày tăng ca hay đông khách thì tôi không qua gặp em nữa.
Thay vào đó tôi nhắn tin hỏi thăm.
Thời gian đầu em cũng nhắn lại rất nhiều, cũng kể nhiều chuyện cho tôi nghe.Còn tôi trả lời thường rất ngắn gọn. Cũng không hiểu cái khả năng nói chuyện bên ngoài của tôi đã biến đi đâu mất.Không thể hiểu vì sao lại vậy.Dần dần em trả lời tin nhắn của tôi cũng ngắn hơn, không đùa nhiều nữa. Sau này thì chỉ còn trả lời những gì tôi hỏi mà thôi.Tôi biết cách nhắn tin của mình có vấn đề, cũng MUỐN THAY ĐỔI nhưng vì bận rộn nên LƯỜI TÌM HIỂU.
Thêm vào đó cũng không thấy e có ý kiến gì.
Vậy nên tôi chỉ tự nhủ “Thôi kệ, đợi khi nào có thời gian hơn mình sẽ chăm sóc bù cho cô ấy”…
Tôi vẫn ỷ y như vậy cho đến hôm nay, khi em muốn chia tay.
Tôi nhận ra mình thật sự đã quá nhạt nhẽo, đã quá vô tâm!
Ngu ngốc khi thấy cái sai mà không chịu sửa!
Vậy nên mất em chính là 1 trong những điều tôi hối hận nhất!